Chuyện là thế này.
Ông Cộng có 4 người con gái. Người con thứ 3 là cô Hà, tính tình hiện dịu chăm ngoan, được ông cộng gả cho anh Phô là một phú hộ giàu có làng bên.
Ông cũng chẳng mấy khi đi thăm con nên tình hình con gái lâu nay thế nào ông cũng không biết. Cho đến gần đây, cô về thăm nhà với nhiều vết thâm tím khắp mặt và cả toàn thân, da dẻ xanh xao, ăn uống cũng không được. Mọi người trong nhà đều vô cùng lo lắng, và cả tức giận nữa vì với những vết bầm như vậy, chắc chắn là chị bị anh Phô bạo hành rồi. Các con hối thúc ông Cộng giải quyết chuyện này cho ra ngô ra khoai, để đòi lại công bằng cho chị Hà. Ông chỉ ậm ừ, "từ từ rồi tao giải quyết".
10 ngày sau ông gọi các con lại, báo là "Con Hà nó bị té bậc tam cấp, năm bữa nửa tháng là khỏi". Đoạn rồi ông bảo giải tán, các con không phải hỏi gì thêm. Tất nhiên là mọi người đều rất bức xúc với ông Cộng. Ai đời té bậc tam cấp mà tím bầm đều khắp toàn thân thế kia. Hỏi chị Hà thì chị chỉ khóc thút thít, không nói được gì.
Chị cả tỏ ra hiểu biết. Nói "âu đó cũng là cách giải quyết ổn thoả, giờ mà kiện thằng Phô rồi ly dị thì sau nào làm gì có thằng phú hộ nào lấy con gái nhà mình nữa."
Chị thứ hai không đồng ý vậy. Chị đi nhờ bác sỹ trên tỉnh khám cho chị Hà để tìm hiểu nguyên nhân. Chị cũng liên hệ luật sư để tư vấn vụ việc này nên xử lý như thế nào.
Cô út cũng thương chị lắm. Nhưng cô không biết làm gì, chuyện này ngoài tâm hiểu biết của cô. Nên cô chỉ im lặng lắng nghe tình hình.
*
Chuyện này diễn tiến thế nào, xin đợi 2 tuần sau sẽ cập nhật lại :)
I'm Mr. Hưng
Sometime I write about Tech, some just about my thinking, some maybe English.
Friday, April 29, 2016
Wednesday, April 15, 2015
Chuyện chàng SSD
Ngày xửa ngày xưa, có một gia đình nông dân nọ. Mọi người trong làng vẫn hay gọi họ là ThinkPad T400. Họ hàng ngày chăm chỉ làm việc trên cánh đồng để gieo trồng cà chua và mang đi xuất khẩu.
Vào mùa xuân, vì nhu cầu cà chua ngày càng tăng lên, nên gia đình họ đã phải làm việc nhiều hơn. Ông bố tên là CPU phụ trách khâu xử lý bảo quản và đóng hộp. Anh con trai cả là RAM thì phụ giúp vận chuyển cà chua từ ngoài đồng tới nhà kho cho người bố đóng hộp. Ngoài đồng là cô con gái út tên HDD phụ trách việc lựa chọn và thu hoạch cà chua chín ngoài đồng. Có một vấn đề là cô bị mù màu nên mỗi khi lựa quả chín để hái tốn rất nhiều thời gian. Nên dù cô có làm việc chăm chỉ liên tục, thì người anh và người bố đều chỉ làm việc được 70% công xuất, thời gian còn lại phải chờ cô út thu hoạch.
Nhận thấy tình hình, người bố muốn tăng cao năng xuất lên để có thể xuất khẩu được nhiều cà chua hơn, đã quyết định tổ chức kén rể cho cô con út của mình. Ông mong rằng có thể tìm được một chàng trai khỏe mạnh giỏi giang để cùng cô con út thu hoạch cà chua ngoài đồng nhanh hơn nhiều lần.
Trong làng có một anh chàng tên là SSD, sức vóc vạm vỡ, đôi tay nhanh nhẹn, và quan trong là anh không bị mù màu, có thể dễ dàng phân biệt cà chua chín và xanh rất dễ dàng. Nghe tin ông CPU kén rể, chàng liền ứng thí ngay.
- Tôi có thể hái cà chua nhanh gấp 10 lần người bình thường - chàng nói với ông CPU.
- Được, giỏi lắm, cậu chính là người con rể mà ta cần tìm.
Rất vui vì tìm được chàng rể như ý, ông CPU hy vọng rằng năng xuất lao động của nhà ông có thể tăng lên đáng kể, ít nhất của phải gấp 5 lần. Đám cưới được cử hành nhanh gọn vào tối ngày hôm đó, để sáng hôm sau chàng SSD có thể bắt đầu công việc ngay.
Đúng như những gì đã nói, chàng SSD hái cà chua nhanh gấp 10 lần cô út HDD. Nhưng đến lúc này ông CPU mới nhận ra là tốc độ làm việc của ông và cậu con trai cả RAM vẫn không đổi, họ chỉ có thể làm nhanh hơn lúc trước thêm 30% nữa. Và họ còn phải làm việc liên tục không ngừng nghỉ, mệt bở hơi tai, trong khi cậu con rể SSD và cô con út HDD rảnh rang vừa làm vừa chơi.
Ông CPU buồn lắm. Những tưởng có thể tăng thêm năng xuất thêm 5 lần. Nhưng ông chỉ tăng được 30% nữa, trong khi đó đã gả mất cô con út đáng yêu, lại phải nuôi cơm cậu con rể ăn nhiều bằng cả nhà ông cộng lại.
Ông đã chưa suy nghĩ được toàn bộ quy trình làm việc khi ra quyết định kén rể. Không nhận ra những "nút thắt cổ chai" tồn tại trong quy trình. Dù ông tăng gấp nhiều lần một khâu làm việc, nhưng những tốc độ toàn bộ quy trình vẫn bị giới hạn bởi những nút thắt đó.
Bài học cho chúng ta ở đây là, khi nâng cấp máy tính thì phải đồng bộ một chút, để ý đến các nút thắt như tốc độ CPU, RAM, ổ đĩa cứng/SSD để có được sự kết hợp hài hòa. Có một ổ SSD thật mạnh thật nhanh trong khi CPU và RAM vẫn chậm chạp thì hiệu suất máy tính của chúng ta cũng không nhanh hơn là mấy.
Kinh nghiệm rút ra khi vừa thay SSD xong :D
Vào mùa xuân, vì nhu cầu cà chua ngày càng tăng lên, nên gia đình họ đã phải làm việc nhiều hơn. Ông bố tên là CPU phụ trách khâu xử lý bảo quản và đóng hộp. Anh con trai cả là RAM thì phụ giúp vận chuyển cà chua từ ngoài đồng tới nhà kho cho người bố đóng hộp. Ngoài đồng là cô con gái út tên HDD phụ trách việc lựa chọn và thu hoạch cà chua chín ngoài đồng. Có một vấn đề là cô bị mù màu nên mỗi khi lựa quả chín để hái tốn rất nhiều thời gian. Nên dù cô có làm việc chăm chỉ liên tục, thì người anh và người bố đều chỉ làm việc được 70% công xuất, thời gian còn lại phải chờ cô út thu hoạch.
Nhận thấy tình hình, người bố muốn tăng cao năng xuất lên để có thể xuất khẩu được nhiều cà chua hơn, đã quyết định tổ chức kén rể cho cô con út của mình. Ông mong rằng có thể tìm được một chàng trai khỏe mạnh giỏi giang để cùng cô con út thu hoạch cà chua ngoài đồng nhanh hơn nhiều lần.
Trong làng có một anh chàng tên là SSD, sức vóc vạm vỡ, đôi tay nhanh nhẹn, và quan trong là anh không bị mù màu, có thể dễ dàng phân biệt cà chua chín và xanh rất dễ dàng. Nghe tin ông CPU kén rể, chàng liền ứng thí ngay.
- Tôi có thể hái cà chua nhanh gấp 10 lần người bình thường - chàng nói với ông CPU.
- Được, giỏi lắm, cậu chính là người con rể mà ta cần tìm.
Rất vui vì tìm được chàng rể như ý, ông CPU hy vọng rằng năng xuất lao động của nhà ông có thể tăng lên đáng kể, ít nhất của phải gấp 5 lần. Đám cưới được cử hành nhanh gọn vào tối ngày hôm đó, để sáng hôm sau chàng SSD có thể bắt đầu công việc ngay.
Đúng như những gì đã nói, chàng SSD hái cà chua nhanh gấp 10 lần cô út HDD. Nhưng đến lúc này ông CPU mới nhận ra là tốc độ làm việc của ông và cậu con trai cả RAM vẫn không đổi, họ chỉ có thể làm nhanh hơn lúc trước thêm 30% nữa. Và họ còn phải làm việc liên tục không ngừng nghỉ, mệt bở hơi tai, trong khi cậu con rể SSD và cô con út HDD rảnh rang vừa làm vừa chơi.
Ông CPU buồn lắm. Những tưởng có thể tăng thêm năng xuất thêm 5 lần. Nhưng ông chỉ tăng được 30% nữa, trong khi đó đã gả mất cô con út đáng yêu, lại phải nuôi cơm cậu con rể ăn nhiều bằng cả nhà ông cộng lại.
Ông đã chưa suy nghĩ được toàn bộ quy trình làm việc khi ra quyết định kén rể. Không nhận ra những "nút thắt cổ chai" tồn tại trong quy trình. Dù ông tăng gấp nhiều lần một khâu làm việc, nhưng những tốc độ toàn bộ quy trình vẫn bị giới hạn bởi những nút thắt đó.
Bài học cho chúng ta ở đây là, khi nâng cấp máy tính thì phải đồng bộ một chút, để ý đến các nút thắt như tốc độ CPU, RAM, ổ đĩa cứng/SSD để có được sự kết hợp hài hòa. Có một ổ SSD thật mạnh thật nhanh trong khi CPU và RAM vẫn chậm chạp thì hiệu suất máy tính của chúng ta cũng không nhanh hơn là mấy.
Kinh nghiệm rút ra khi vừa thay SSD xong :D
Sunday, April 12, 2015
Tản mạn chuyện tối chủ nhật xem bóng đá
Chủ nhật ngày 12 tháng 4 năm 2015, MU đang đá với Man City. Đội chủ sân Old Trafford đang dẫn trước với tỉ số 2-1.
Ngay những phút đầu tiên của trận đấu thì Man City đã ép sân và có liên tiếp những pha nguy hiểm. Và rồi cái gì đến cũng phải đến, ngay phút thứ 6 đội quân xanh đã có bàn mở tỉ số. Mình là fan của MU nên cũng thấy ít có vui lắm. Những nghĩ thì cũng công bằng thôi, Man City đá hay hơn và có nhiều tình huống nguy hiểm hơn hẳn.
Nhưng không lâu sau đó MU đã tìm lại được cảm hứng thi đấu, và đã có liên tiếp 2 bàn thắng để vượt lên dẫn trước do công của Ashley Young và Fellani. Đời vốn dĩ bất công, mình fan MU nên chỉ nhớ tên cầu thủ MU thôi :)
*
Vì sao mình thích MU?
Đơn giản là hồi nhỏ thấy MU áo đỏ đẹp, lai hay thắng, đôi khi có cúp này cúp kia, nên thế là tự nhận mình thích thôi. Hồi đó có biết xem đá bóng rồi nhận xét lối chơi hay gì đâu mà biết nhận định nhận xét rồi thích.
(Mata vừa ghi bàn, 3-1 cho MU :D, việt vị rồi nhưng trọng tài không phất cờ)
*
Dạo gần đây MU đá không còn "bá" như ngày xưa, giờ chỉ còn mức lặn lội để được dự C1 chứ không phải là hạt giống vô địch nữa. :). Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, giống như cuộc đời vậy, có lúc thăng lúc trầm, lên voi rồi cũng xuống chó đôi lần chứ. Hy vọng thời gian tới Van Gal hoặc một huấn luyện viên thay thế nào đó sẽ xây dựng lại phong cách đội bóng và có được phong độ "bá đạo" như thời xưa ấy. Đó là chuyện lớn, và cũng là chuyện người ta, mình chỉ nghĩ vậy thôi, đội bóng trở nên thế nào thì mình cũng vẫn vậy. Có thì vui, không thì cũng không buồn, ấy mới là biết sống.
*
Smalling mới ghi bàn nữa. 4-1 cho đội áo đỏ. :D
*
Lúc nãy định vừa code vừa coi bóng đá. Mà thấy phân tâm quá. Con người không được thiết kế để làm nhiều việc một lúc. Nếu mình vừa coi bóng vừa code, trí não sẽ phải chuyển đổi ngữ cảnh liên tục, một xíu là thấy mệt mỏi rồi. Thôi nghĩ lại, làm cái gì thì làm cho đáng. Code thì tập trung mà code, xem bóng thì tận hưởng cảm giác xem bóng. Như vậy mới gọi là biết làm biết chơi hết mình.
Thế là các bạn biết rồi đó, mình chọn xem bóng đá. :)
*
Còn 10 phút nữa hết giờ. Mata được đưa ra nghỉ và Di Maria vào thay. Bản hợp đồng một đống tiền của MU mùa này chưa phát huy được nhiều lắm. Có thể là do chưa phù hợp với lối chơi của giải Ngoại hạng, hoặc là không hợp với huấn luyện viên. Mình có một niềm tin như này, rằng không phải cái gì đắt cũng là tốt. Quan trọng là sự phù hợp với hoàn cảnh. Một cầu thủ không cần quá xuất sắc nhưng phù hợp với lối chơi của toàn đội vẫn tốt hơn là một người xuất sắc nhưng lạc lõng.
*
Kun Aguero vừa ghi bàn gỡ lại 2-4 cho Man City. Đồng hồ đã chỉ đến những phút bù giờ.
*
Trọng tài thôi còi kết thúc trận đấu, một chiến thắng ngọt ngào dành cho Manchester United.
Mình thấy vui.
Đời thế là vui. :)
Ngay những phút đầu tiên của trận đấu thì Man City đã ép sân và có liên tiếp những pha nguy hiểm. Và rồi cái gì đến cũng phải đến, ngay phút thứ 6 đội quân xanh đã có bàn mở tỉ số. Mình là fan của MU nên cũng thấy ít có vui lắm. Những nghĩ thì cũng công bằng thôi, Man City đá hay hơn và có nhiều tình huống nguy hiểm hơn hẳn.
Nhưng không lâu sau đó MU đã tìm lại được cảm hứng thi đấu, và đã có liên tiếp 2 bàn thắng để vượt lên dẫn trước do công của Ashley Young và Fellani. Đời vốn dĩ bất công, mình fan MU nên chỉ nhớ tên cầu thủ MU thôi :)
*
Vì sao mình thích MU?
Đơn giản là hồi nhỏ thấy MU áo đỏ đẹp, lai hay thắng, đôi khi có cúp này cúp kia, nên thế là tự nhận mình thích thôi. Hồi đó có biết xem đá bóng rồi nhận xét lối chơi hay gì đâu mà biết nhận định nhận xét rồi thích.
(Mata vừa ghi bàn, 3-1 cho MU :D, việt vị rồi nhưng trọng tài không phất cờ)
*
Dạo gần đây MU đá không còn "bá" như ngày xưa, giờ chỉ còn mức lặn lội để được dự C1 chứ không phải là hạt giống vô địch nữa. :). Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, giống như cuộc đời vậy, có lúc thăng lúc trầm, lên voi rồi cũng xuống chó đôi lần chứ. Hy vọng thời gian tới Van Gal hoặc một huấn luyện viên thay thế nào đó sẽ xây dựng lại phong cách đội bóng và có được phong độ "bá đạo" như thời xưa ấy. Đó là chuyện lớn, và cũng là chuyện người ta, mình chỉ nghĩ vậy thôi, đội bóng trở nên thế nào thì mình cũng vẫn vậy. Có thì vui, không thì cũng không buồn, ấy mới là biết sống.
*
Smalling mới ghi bàn nữa. 4-1 cho đội áo đỏ. :D
*
Lúc nãy định vừa code vừa coi bóng đá. Mà thấy phân tâm quá. Con người không được thiết kế để làm nhiều việc một lúc. Nếu mình vừa coi bóng vừa code, trí não sẽ phải chuyển đổi ngữ cảnh liên tục, một xíu là thấy mệt mỏi rồi. Thôi nghĩ lại, làm cái gì thì làm cho đáng. Code thì tập trung mà code, xem bóng thì tận hưởng cảm giác xem bóng. Như vậy mới gọi là biết làm biết chơi hết mình.
Thế là các bạn biết rồi đó, mình chọn xem bóng đá. :)
*
Còn 10 phút nữa hết giờ. Mata được đưa ra nghỉ và Di Maria vào thay. Bản hợp đồng một đống tiền của MU mùa này chưa phát huy được nhiều lắm. Có thể là do chưa phù hợp với lối chơi của giải Ngoại hạng, hoặc là không hợp với huấn luyện viên. Mình có một niềm tin như này, rằng không phải cái gì đắt cũng là tốt. Quan trọng là sự phù hợp với hoàn cảnh. Một cầu thủ không cần quá xuất sắc nhưng phù hợp với lối chơi của toàn đội vẫn tốt hơn là một người xuất sắc nhưng lạc lõng.
*
Kun Aguero vừa ghi bàn gỡ lại 2-4 cho Man City. Đồng hồ đã chỉ đến những phút bù giờ.
*
Trọng tài thôi còi kết thúc trận đấu, một chiến thắng ngọt ngào dành cho Manchester United.
Mình thấy vui.
Đời thế là vui. :)
Saturday, March 15, 2014
Connect real device to localhost using Xampp
Hi friends,
This has been one big problem when I try to test an Android application in real device with connecting to localhost web service. I have try many instructions online and finally find some that work for me. So I hope you will success with at least one.
My environment:
- Windows 8.1.
- Xampp v3.
- A Motorola Android 2.3 Phone.
Our goal is to connect the Android phone to local web server created by Xampp through wifi. So the first step is trying to load a local website from PC (Personal Computer, Laptop, or any computer that have Wifi) to your Android phone.
This has been one big problem when I try to test an Android application in real device with connecting to localhost web service. I have try many instructions online and finally find some that work for me. So I hope you will success with at least one.
My environment:
- Windows 8.1.
- Xampp v3.
- A Motorola Android 2.3 Phone.
Our goal is to connect the Android phone to local web server created by Xampp through wifi. So the first step is trying to load a local website from PC (Personal Computer, Laptop, or any computer that have Wifi) to your Android phone.
Tuesday, March 11, 2014
Bán hàng đa cấp vs Chủ nghĩa xã hội
(Bài viết dưới góc nhìn hài hước và quan điểm riêng của tác giả, mọi người đọc chơi đừng để bụng ^^. Tác giả cũng mới sống hơn 20 năm tại một nước XHCN và cũng mới trong hệ thống đa cấp một thời gian ngắn, nhiều dẫn chứng có thể chưa chính xác, mong nhận được phản hồi góp ý từ mọi người để bài viết chân thực hơn. Xin chân thành cảm ơn!)
Một bên là kinh tế, một bên là chính trị, nhưng 2 phạm trù "khoa học" khi áp dụng vào thực tiễn này có nhiều điểm tương đồng đến lạ kỳ. Để ngắn gọn khi gọi, mình gọi mô hình bán hàng đa cấp là bạn Đa, còn chủ nghĩa xã hội là bạn Xã.
Cả 2 đều rất tin vào toán học, cụ thể là điểm vô cực. Ở điểm vô cực đó, con người Xã làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu, mọi người đều không tham lam mà rất hạnh phúc. Còn những người Đa thì ai cũng trở thành cấp cao, giàu có với thu nhập thụ động.
2 bạn đều xây nhà dựa trên một nửa sự thật. "Sản phẩm này rất tốt" chỉ là một nửa sự thật. "Kinh tế năm nay có bước phát triển đột phá" cũng chỉ ít hơn một nửa sự thật.
Những nguyên lý và lý lẽ của cả hai bạn đều nghe có vẻ rất hợp lý. Nhưng chỉ nghe có vẻ thôi.
Khi bạn Mark truyền cho bạn Lenin bí kíp, bạn ấy tin rằng đó là một điều kỳ diệu của nhân loại. Và bạn Đa cũng luôn tin rằng bạn ấy đang khơi mở một con đường tuyệt vời và kỳ diệu đến mọi người.
Cả 2 bạn đều tự định nghĩa nên những kẻ thù đối lập với mình. Bạn Xã không thích các bạn "Tư bản", mà bản thân các bạn Mỹ hay Anh cũng không biết mình là "Tư bản". Bạn Đa không thích "Kinh doanh truyền thống". Kinh doanh truyền thống là như thế nào ấy nhì?
Đều rất nhiều khẩu hiệu: Bạn Xã có "Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai", còn bạn Đa cũng không kém "You say no I say next" hay "Giúp người cũng là giúp mình".
Bạn Xã và bạn Đa cũng rất "coi trọng" chữ "công bằng". Nhưng chỉ "coi trọng" thôi, còn làm không thì ai cũng biết rùi. Ví dụ như gần nhà bạn Xã có một trường học, các thầy cô giáo chăm chỉ dạy và trích lương trả tiền nhậu cho hiệu trưởng, cuối tháng đó hiệu trưởng lên tỉnh báo cáo rồi nhận bằng khen. Ở chỗ bạn Đa thì lấy các con số % trả thưởng trừ đi nhau là ra khoảng chênh lệch giữa các cấp liền à.
Những bạn ở cấp cao của Đa và Xã đều phải nói dối thu nhập thật của mình. Bạn Đa nói cao lên để động viên cấp dưới phấn đấu, còn bạn Xã phải nói thấp xuống để tránh bị dòm ngó.
Trong cả 2 mô hình, một người có mối quan hệ tốt sẽ phát triển rất tốt.
Từ lúc hình thành đến nay, những khuôn mẫu có sẵn không thay đổi nhiều: Bạn Đa thì chăm chỉ xây dựng mạng lưới, trong khi đó bạn Xã mải miết công nghiệp hóa. Điểm mạnh điểm yếu thế nào không cần biết, cứ đi theo khuôn mẫu đó thì sẽ thành công.
Sợi dây kinh nghiệm của các bạn ấy đều rất dài, nên sai thì chỉ cần rút kinh nghiệm.
Lỗi là của xã hội. Cải cách giáo dục không được là do xã hội không chịu phù hợp với cải cách này. Không thuyết phục được người bạn vào hệ thống Đa là do xã hội làm bạn ấy có định kiến và suy nghĩ tiêu cực quá thôi. :v
Các bạn đều rất thích họp hành.
Hình thức của các bạn cũng rất tốt. Triều Tiên đồng diễn đẹp nhất quả đất, và số người chết vì đói có lẽ cũng nhất. Một buổi họp mặt chúc mừng Diamond (một danh hiệu cao của bạn Đa) đẹp lung linh với cả ngàn người tham dự, và chắc ít hơn 1% họ biết Diamond mới kia là ai.
Môi trường của 2 bạn cũng khá khép kín. Trung Quốc không có Google và Facebook, mà có cái tương tự của riêng họ. Những người bạn Đa gặp nhiều nhất cũng là những người trong mạng lưới của mình.
Với môi trường khép kín đó, rất khó để người ngoài can thiệp vào. Liên hợp quốc biết dân Triều Tiên khổ nhưng cũng không làm được gì ngoài việc viện trợ lương thực. Và cũng khó tương tự khi khuyên một bạn Đa rời bỏ tổ chức.
Dù như vậy, vẫn có người tin vào họ. Vẫn tham gia vào tổ chức và làm lễ kết nạp.
Có thể 2 bạn ấy không sai. :)
Chỉ là chúng ta khác nhau thôi. ^^
Nguồn tham khảo:
Nạn đói ở Triều Tiên
Nước Triều Tiên
Phương châm 16 chữ vàng.
Một bên là kinh tế, một bên là chính trị, nhưng 2 phạm trù "khoa học" khi áp dụng vào thực tiễn này có nhiều điểm tương đồng đến lạ kỳ. Để ngắn gọn khi gọi, mình gọi mô hình bán hàng đa cấp là bạn Đa, còn chủ nghĩa xã hội là bạn Xã.
Cả 2 đều rất tin vào toán học, cụ thể là điểm vô cực. Ở điểm vô cực đó, con người Xã làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu, mọi người đều không tham lam mà rất hạnh phúc. Còn những người Đa thì ai cũng trở thành cấp cao, giàu có với thu nhập thụ động.
2 bạn đều xây nhà dựa trên một nửa sự thật. "Sản phẩm này rất tốt" chỉ là một nửa sự thật. "Kinh tế năm nay có bước phát triển đột phá" cũng chỉ ít hơn một nửa sự thật.
Những nguyên lý và lý lẽ của cả hai bạn đều nghe có vẻ rất hợp lý. Nhưng chỉ nghe có vẻ thôi.
Khi bạn Mark truyền cho bạn Lenin bí kíp, bạn ấy tin rằng đó là một điều kỳ diệu của nhân loại. Và bạn Đa cũng luôn tin rằng bạn ấy đang khơi mở một con đường tuyệt vời và kỳ diệu đến mọi người.
Cả 2 bạn đều tự định nghĩa nên những kẻ thù đối lập với mình. Bạn Xã không thích các bạn "Tư bản", mà bản thân các bạn Mỹ hay Anh cũng không biết mình là "Tư bản". Bạn Đa không thích "Kinh doanh truyền thống". Kinh doanh truyền thống là như thế nào ấy nhì?
Đều rất nhiều khẩu hiệu: Bạn Xã có "Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai", còn bạn Đa cũng không kém "You say no I say next" hay "Giúp người cũng là giúp mình".
Bạn Xã và bạn Đa cũng rất "coi trọng" chữ "công bằng". Nhưng chỉ "coi trọng" thôi, còn làm không thì ai cũng biết rùi. Ví dụ như gần nhà bạn Xã có một trường học, các thầy cô giáo chăm chỉ dạy và trích lương trả tiền nhậu cho hiệu trưởng, cuối tháng đó hiệu trưởng lên tỉnh báo cáo rồi nhận bằng khen. Ở chỗ bạn Đa thì lấy các con số % trả thưởng trừ đi nhau là ra khoảng chênh lệch giữa các cấp liền à.
Những bạn ở cấp cao của Đa và Xã đều phải nói dối thu nhập thật của mình. Bạn Đa nói cao lên để động viên cấp dưới phấn đấu, còn bạn Xã phải nói thấp xuống để tránh bị dòm ngó.
Trong cả 2 mô hình, một người có mối quan hệ tốt sẽ phát triển rất tốt.
Từ lúc hình thành đến nay, những khuôn mẫu có sẵn không thay đổi nhiều: Bạn Đa thì chăm chỉ xây dựng mạng lưới, trong khi đó bạn Xã mải miết công nghiệp hóa. Điểm mạnh điểm yếu thế nào không cần biết, cứ đi theo khuôn mẫu đó thì sẽ thành công.
Sợi dây kinh nghiệm của các bạn ấy đều rất dài, nên sai thì chỉ cần rút kinh nghiệm.
Lỗi là của xã hội. Cải cách giáo dục không được là do xã hội không chịu phù hợp với cải cách này. Không thuyết phục được người bạn vào hệ thống Đa là do xã hội làm bạn ấy có định kiến và suy nghĩ tiêu cực quá thôi. :v
Các bạn đều rất thích họp hành.
Hình thức của các bạn cũng rất tốt. Triều Tiên đồng diễn đẹp nhất quả đất, và số người chết vì đói có lẽ cũng nhất. Một buổi họp mặt chúc mừng Diamond (một danh hiệu cao của bạn Đa) đẹp lung linh với cả ngàn người tham dự, và chắc ít hơn 1% họ biết Diamond mới kia là ai.
Môi trường của 2 bạn cũng khá khép kín. Trung Quốc không có Google và Facebook, mà có cái tương tự của riêng họ. Những người bạn Đa gặp nhiều nhất cũng là những người trong mạng lưới của mình.
Với môi trường khép kín đó, rất khó để người ngoài can thiệp vào. Liên hợp quốc biết dân Triều Tiên khổ nhưng cũng không làm được gì ngoài việc viện trợ lương thực. Và cũng khó tương tự khi khuyên một bạn Đa rời bỏ tổ chức.
Dù như vậy, vẫn có người tin vào họ. Vẫn tham gia vào tổ chức và làm lễ kết nạp.
Có thể 2 bạn ấy không sai. :)
Chỉ là chúng ta khác nhau thôi. ^^
Nguồn tham khảo:
Nạn đói ở Triều Tiên
Nước Triều Tiên
Phương châm 16 chữ vàng.
Thursday, January 30, 2014
Vẫy tay chào một năm mới 2014
Ngày 30 tháng Chạp năm Quý Tỵ,
Nghĩa là ngày cuối năm đó mà.
*
Xét về mặt tự nhiên học thì ngày hôm nay và ngày mai là hoàn toàn tương đương. Tuy nhiên, xét về mặt xã hội học thì ngày hôm này và ngày mai khác nhau nhiều lắm (Tết, năm mới, thời đại mới). Và bồi hồi cảm xúc trước những sự khác nhau sắp diễn ra đó, Hưng đặt ngón tay gõ những dòng vui tươi trên này, một mặt là để hồi tưởng năm sắp sang, kế nữa là mỉm cười đầy hy vọng chờ năm mới.
Mùa Xuân năm ngoái muôn hoa đua nở, cũng là mùa bạn Hưng hừng hực sức trẻ muốn thử sức thật nhiều, đặt mục tiêu thật nhiều (và thất bại đa số các mục tiêu đó), nhưng cũng nhờ vậy mới học được rằng phải đặt mục tiêu nhiều thì mới chịu làm nhiều, và thất bại còn dạy cho mình nhiều bài học hơn là niềm vui lúc thành công. Và còn vô số những trải nghiệm bất ngờ với tình thần: "Uhm... thui kệ nó, cứ làm thử đi...".
Mùa Hè sôi động, với cuộc thi MIC và abc xyz nữa mà giờ quên mất rồi. ^^
Mua Thu, ngồi trong trường ngắm những chiếc lá vàng rơi và suy ngẫm. Đây là khoảng thời gian yên bình, làm mới bản thân và chiêm nghiệm được nhiều cái hơn: mối quan hệ người người, quan điểm chính trị, thừa nhận những điểm yếu của bản thân, bắt đầu đi làm part time, tham gia TEDxMekong, cắm cúi làm luận văn (thật ra cũng nhởn nhơ lắm),...
Mùa này học được rằng con người ta có 1001+ cách để thành công các kiểu khác nhau, rằng mình đừng cố gắng là bản sao thành công của một ai đó. Cứ là mình thôi. Cũng học được rằng tự tin không phải là tự mình tin, mà là tự làm đi rồi tin. Qua hành động mới khiến mình tự tin lên được chứ đọc sách không thì...
Mua Đông. Kết thúc luận văn mĩ mãn dù làm không được nhiều lắm. Đây cũng là lúc đứng trước nhiều ngã rẽ. Nhiều khi lạc lối không phải là không có đường nào để đi, mà là có quá nhiều đường và không biết chọn đường nào. Phân vân một chút và rồi quyết định chọn con đường ít $ nhất, nhiều rủi ro nhất và ít biết về nó nhất. ^^
Những ngày cuối năm, rảnh rỗi lắm, đọc các sách phương tây, xem TED, tìm hiểu về Phật giáo, (và xem nhiều phim), rọi lại bản thân mình mới thấy ngộ ra nhiều điều, một trong số đó là mình cũng điệp chai phết.
*
Chuyện năm cũ cơ bản là tốt.
*
Năm mới đang đến, người thị dự báo là năm vô cùng xán lạn, người thì bi quan hơn một chút. Nhưng chắc chắn ai cũng có những dự định, kế hoạch và mục tiêu riêng cho bản thân mình. Bạn Hưng thì đặt 2 mục tiêu lớn nhất là làm gấp đôi năm rồi và cười gấp ba năm ngoái. Còn những điều còn lại, từ từ sẽ giải quyết. ^^
*
Thay mặt xóm ủy và các cấp chính quyền, thay mặt cả 90 triệu người Việt đang chờ đón năm mới nữa, bạn Hưng xin chúc bạn/anh/chị một cái Tết Vui Vật Vã và cả năm mới May Mắn Miết. Một nụ cười và một cái vẫy tay cho năm đầy hy vọng sắp tới nào!!!
*
:D :D :D
Nghĩa là ngày cuối năm đó mà.
*
Xét về mặt tự nhiên học thì ngày hôm nay và ngày mai là hoàn toàn tương đương. Tuy nhiên, xét về mặt xã hội học thì ngày hôm này và ngày mai khác nhau nhiều lắm (Tết, năm mới, thời đại mới). Và bồi hồi cảm xúc trước những sự khác nhau sắp diễn ra đó, Hưng đặt ngón tay gõ những dòng vui tươi trên này, một mặt là để hồi tưởng năm sắp sang, kế nữa là mỉm cười đầy hy vọng chờ năm mới.
Mùa Xuân năm ngoái muôn hoa đua nở, cũng là mùa bạn Hưng hừng hực sức trẻ muốn thử sức thật nhiều, đặt mục tiêu thật nhiều (và thất bại đa số các mục tiêu đó), nhưng cũng nhờ vậy mới học được rằng phải đặt mục tiêu nhiều thì mới chịu làm nhiều, và thất bại còn dạy cho mình nhiều bài học hơn là niềm vui lúc thành công. Và còn vô số những trải nghiệm bất ngờ với tình thần: "Uhm... thui kệ nó, cứ làm thử đi...".
Mùa Hè sôi động, với cuộc thi MIC và abc xyz nữa mà giờ quên mất rồi. ^^
Mua Thu, ngồi trong trường ngắm những chiếc lá vàng rơi và suy ngẫm. Đây là khoảng thời gian yên bình, làm mới bản thân và chiêm nghiệm được nhiều cái hơn: mối quan hệ người người, quan điểm chính trị, thừa nhận những điểm yếu của bản thân, bắt đầu đi làm part time, tham gia TEDxMekong, cắm cúi làm luận văn (thật ra cũng nhởn nhơ lắm),...
Mùa này học được rằng con người ta có 1001+ cách để thành công các kiểu khác nhau, rằng mình đừng cố gắng là bản sao thành công của một ai đó. Cứ là mình thôi. Cũng học được rằng tự tin không phải là tự mình tin, mà là tự làm đi rồi tin. Qua hành động mới khiến mình tự tin lên được chứ đọc sách không thì...
Mua Đông. Kết thúc luận văn mĩ mãn dù làm không được nhiều lắm. Đây cũng là lúc đứng trước nhiều ngã rẽ. Nhiều khi lạc lối không phải là không có đường nào để đi, mà là có quá nhiều đường và không biết chọn đường nào. Phân vân một chút và rồi quyết định chọn con đường ít $ nhất, nhiều rủi ro nhất và ít biết về nó nhất. ^^
Những ngày cuối năm, rảnh rỗi lắm, đọc các sách phương tây, xem TED, tìm hiểu về Phật giáo, (và xem nhiều phim), rọi lại bản thân mình mới thấy ngộ ra nhiều điều, một trong số đó là mình cũng điệp chai phết.
*
Chuyện năm cũ cơ bản là tốt.
*
Năm mới đang đến, người thị dự báo là năm vô cùng xán lạn, người thì bi quan hơn một chút. Nhưng chắc chắn ai cũng có những dự định, kế hoạch và mục tiêu riêng cho bản thân mình. Bạn Hưng thì đặt 2 mục tiêu lớn nhất là làm gấp đôi năm rồi và cười gấp ba năm ngoái. Còn những điều còn lại, từ từ sẽ giải quyết. ^^
*
Thay mặt xóm ủy và các cấp chính quyền, thay mặt cả 90 triệu người Việt đang chờ đón năm mới nữa, bạn Hưng xin chúc bạn/anh/chị một cái Tết Vui Vật Vã và cả năm mới May Mắn Miết. Một nụ cười và một cái vẫy tay cho năm đầy hy vọng sắp tới nào!!!
*
:D :D :D
Thursday, October 24, 2013
"Từ khởi nghiệp đến M&A" - Câu chuyện của bác sỹ Nguyễn Hữu Tùng.
Ảnh chụp cuốn sách. Phía trên sân khấu là bác sỹ Tùng và thầy trưởng khoa Thơ |
Xuyên suốt buổi nói chuyện, từ những khó khăn bác sỹ gặp phải trong lúc đi học, rồi đi làm, những trăn trở về nghề nghiệp, những suy nghĩ về giúp đỡ nhân dân ta, tôi cảm nhận được nổi bật lên nhất là cái "TÂM" của người làm nghề y. Từ cái "TÂM" đó, giúp bác có nghị lực phi thường vượt qua những khó khăn về tiền bạc, hiềm khích từ đồng nghiệp. Cái "TÂM" đó cũng giúp bác làm trọn vẹn, thâm chí là xuất sắc mỗi công việc được giao. Và ý nghĩa của "Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài" (Nguyễn Du) hiện lên trọn vẹn hơn bao giờ hết. (Các bạn có thể tìm đọc cuốn sách này để cảm nhận ^^)
Và cũng thật tình cờ và bất ngờ có chủ đích, tôi cũng được ngồi ăn tối cùng ban tổ chức chương trình, được nghe các thầy cô, các nhà báo và bác sỹ Tùng trò chuyện. Có vẻ là cuộc trò chuyện của các nhân vật cấp cao, toàn bàn về lãnh đạo, dụng nhân, doanh nghiệp, giáo dục,... Nói chung là nghe cũng khoái. Điều làm tôi ấn tượng nhất trong buổi nói chuyện, lại là một cái "TÂM" nữa. Đó là cái "TÂM" thầy trưởng khoa. Bao nhiêu năm rồi thầy vẫn tâm huyết với sự nghiệp uốn nắn người. Tôi cố tình dùng chữ uốn nắn ở đây, vì rõ ràng các em tân sinh viên vào khoa thầy, đã được ai đó trồng sẵn rồi. Công việc của thầy, còn khó gấp bội, là uốn nắn các em trong quãng đời sinh viên, để các em sẵn sàng tự tin bước vào với đời. Một điều ấn tượng nữa là tính cách rất vui tính và gần gũi của thầy.
Quay trở lại buổi nói chuyện, trong phần hỏi đáp, thì trong câu hỏi của các bạn tham dự chứa đựng rất nhiều trăn trở về việc lập thân và lập nghiệp: làm giàu khó không, đâu là bí quyết, con đường cháu chọn có đúng, có cơ hội không,... Những người trẻ chúng ta có rất nhiều khát vọng và cầu tiến, nhưng chưa tìm được lối đi cụ thể cho bản thân, vẫn còn nhiều hồ nghi và đắn đo cản bước lắm.
Và những gì bạn Hưng rút ra, là hãy ngồi lại, ngẫm nghĩ một chút, xem cái "TÂM" mình là gì? Xem mình thật sự muốn làm gì? Nếu tâm mình muốn một cuộc sống an nhàn và tự do, tự tại, thì chẳng việc gì phải lo đến chuyện chính trị, kinh tế xã hội, cũng không cần phải mở công ty làm giám đốc làm gì. Làm thật tốt công việc đang có, tận hưởng những phút giây bên gia đình, bạn bè. Hay cái tâm mình muốn tạo thêm nhiều việc làm cho xã hội, thì khác nha, sẽ phải chăm chỉ làm và học hơn, chấm chấm chấm ( chấm chấm chấm là những cái mà các sách thành công hay khuyên làm), sẽ phải nghĩ đến việc lập doanh nghiệp, đem lại giá trị cho xã hội, tạo công ăn việc làm.
Viết đến đây thì tôi thấy có vẻ phức tạp rồi. Nghĩ lại về cuộc đời của bác sỹ Tùng, nghĩ đơn giản đi thì bác đã giữ trong mình một cái "TÂM", không ngại nhận việc khó, và làm hết mình công việc đó. Nên chăng người trẻ chúng ta cũng chỉ cần vậy, làm thật tốt việc chúng ta đang có (học tập, làm thêm, bày vẽ), không ngại khi có việc đến tay (làm trưởng nhóm, công việc mới nhiều khó khăn, một dự án không tưởng), và bắt tay vào làm thôi. "Đừng mãi ngồi đó và chém gió". "Lao động hăng say, thần may sẽ đến".
Hưng - một ngày nắng đẹp.
Subscribe to:
Posts (Atom)